Tôi tin chắc các Cụ làng ta đọc bài này xong sẽ cảm thấy tinh thần phấn chấn, lạc quan; đồng thời lại bán tín bán nghi không biết những điều viết trong bài chính xác đến đâu và liệu rồi đây, khi cần có giúp được mình gì không?
Tôi nghx, tất cả nằm ở một chữ DUYÊN
Nhà giáo Thái Quang Vinh: “Câu chuyện đời tôi là một thần thoại”…
Thầy giáo Thái Quang Vinh là tác
giả của nhiều bộ sách học ngữ văn được yêu thích trên thị trường. Ít ai
biết rằng ông từng bị liệt sau di chứng mổ thoát vị đĩa đệm. Nhưng người
thầy giáo Nam Bộ ấy đã tìm được con đường tự cứu chính mình, để chỉ ít
lâu sau đó, ông từ biệt thuôc men, trở nên khỏe mạnh đến mức ông gọi
cuộc đời mình là một “câu chuyện thần thoại” …
Ngồi trước một đống sổ sách, đơn thuốc và phiếu thanh toán ra viện,… tôi ngơ ngác và lúng túng. Hình như tất cả những con dấu đỏ, những tên bác sỹ, những đơn thuốc tây đều là những thứ xa lạ, chúng chưa bao giờ có quan hệ tới vận mệnh của tôi.
Ấy vậy
mà chúng có thực. Tên các bác sỹ thì thật nhiều, không nhớ
rõ diện mạo cụ thể của họ ra sao. Còn tên bệnh nhân thì chỉ
có một, nằm ngay dòng đầu tiên và có mặt ở mọi giấy tờ, hồ
sơ bệnh án…
Tôi
không thể liệt kê ra hết các loại giấy tờ, mà chỉ xin nói tới 2
cái giấy ra viện cùng kích cỡ, cùng màu sắc, đều là loại
giấy dày, cứng, cứ y như một bằng chứng nhận trang trọng dành
cho sinh viên tốt nghiệp đại học.
Giấy ra viện thứ nhất
Giấy ra viện đầu tiên từ Bệnh viện Chấn thương Chỉnh hình S:
“Vào
viện lúc 10 giờ 30 phút ngày 12-10-2007. Ra viện lúc 15 giờ
ngày 27-10-2007. Bệnh nhân đã được giải ép lối sau cùng với cố
định dụng cụ do thoát vị đĩa đệm L1 và L2.”
Trước
lúc mổ thoát vị đĩa đệm, tôi là một người đàn ông rất khoẻ
mạnh, nặng 75 kg, cao 1m72; tôi hay tập thể dục và đi bộ đều
đặn cả sáng lẫn tối, lâu lâu đánh bóng bàn hoặc đi bơi, không ngờ
tai bay vạ gió từ trên trời xuống.
Ban đầu
tôi xuất hiện những cơn đau âm ỉ vùng thắt lưng. Tôi chủ quan,
chỉ uống thuốc giảm đau và tăng cường đi bộ. Đến lúc đau nhiều
hơn, tôi nghe giới thiệu “thần y” là vị giáo sư, có phòng mạch
hoành tráng tại ngã tư Bảy Hiền. Tôi đến khám với tất cả sự
tin tưởng.
Bác sỹ
nhìn vào phim X-quang nói mấy câu và kê thuốc. Ông khuyên tôi nên
đi bơi. Tôi càng phấn chấn. Nhưng bơi một thời gian tôi giống như
một con sứa bị vứt lên bờ. Những cơn đau bắt đầu hành hạ dữ
dội. Tôi trình bày thì vị bác sỹ cho giấy đi chụp MRI.
Tôi
chụp, đưa phim về cho bác sỹ thì vị này nhìn tôi như từ trên
trời rơi xuống. Ông ta từ chối thẳng là không xem phim MRI. Lại
nhờ bạn bè, tôi đến Bệnh viện Chấn thương Chỉnh hình S, người
ta lại giới thiệu tôi đến chầu chực ở phòng khám tư của một
vị tiến sỹ ở Gò Vấp để có phiếu “Kết quả chẩn đoán điện
cơ”. Đó là ngày 08/10/2007 để 4 ngày sau đó tôi được nhập viện.
Như vậy
sau 15 ngày mổ, qua bác sỹ Trần Quảng Y tôi “được” đóng vào 4
chiếc đinh ở xương sống nơi thắt lưng và về nhà hồi phục lần
lần. Hiển nhiên là phải tập luyện rất nhiều, uống thuốc Tây
từng toa từng toa hằng mấy tháng trời, ăn uống tẩm bổ đủ loại
mới hồi sức.
Sau lần
mổ này, sức khoẻ tôi xuống sức, dường như ngồi một chút là
phải nằm. Vậy mà cuôc sống mưu sinh bắt buộc tôi phải di chuyển
nhiều để dạy học. Bắt đầu từ đây, tôi gắn chặt với những
quyển sổ khám bệnh.
Cứ 2
tuần là phải chuẩn bị cho cái ngày “đặc biệt” này: dậy sớm,
ăn uống, lấy số… rồi chờ đợi. Có khi mất cả ngày mới có túi
thuốc từ bảo hiểm y tế mang về. Đủ thứ bệnh: nào là huyết
áp cao, mỡ máu, nào là sỏi thận, giãn tĩnh mạch, đau đầu kinh
niên, và mất ngủ thường xuyên…
Ngoài
thuốc Tây tôi còn phải uống thêm thuốc Bắc. Những chiếc ấm để
sắc thuốc cho tôi cũng nhiều không đếm xuể. Rồi lại thuốc Nam lá
này, rễ nọ, rồi thì chế độ ăn kiêng… mà hình như càng nghĩ
càng lo về bệnh thì bệnh lại càng đến nhiều hơn.
Có
những lúc tôi hoảng hồn, không biết mình bệnh thật hay bệnh
tưởng! Tính tình của tôi cũng thay đổi theo. Luôn cáu gắt vô
cớ, luôn thấy bứt rứt khó chịu. Đặc biệt, trái gió trở trời,
4 cái đinh ở xương sống trở thành máy báo thời tiết hành hạ
thân tôi ướt sũng mồ hôi.
Giấy ra viện thứ hai
Cứ ngỡ
tai hoạ mổ xương sống L1–L2 là đại kiếp nạn của đời mình, ai
ngờ… Sau gần 6 năm tôi lại có thêm chiếc giấy ra viện thứ 2 cũng
do bệnh viện S cấp.
“Vào
viện lúc 10 giờ 30 phút ngày 29-3-2012. Phương pháp điều trị:
Giải ép + hàn liên đốt N8-N9 + cố định dụng cụ lối trước”
Hoá ra địa ngục mà tôi có dịp chứng kiến mấy năm trước chưa phải là tầng cuối cùng.
Có ai
học được chữ ngờ! Lần này cơn bệnh nó ngấm ngầm. Nó cứ đau
tê tê và nặng 2 bắp chân, tuyệt đối không đau trực tiếp tại
xương sống như lần trước. Tôi đã đề nghị bác sỹ xem lại cho tôi
cái lưng, bởi trước đó tôi đã suýt “tiêu đời” vì nó.
Chụp
mấy lần X-quang rồi siêu âm Doppler màu, bác sỹ khẳng định tôi
đang mắc bệnh giãn tĩnh mạch hai bên chân. Theo lời khuyên, tôi ra
mua loại thuốc đặc trị tốt hơn mà bảo hiểm y tế không có; đồng
thời mua tất và vớ chống giãn tĩnh mạch để mang thường xuyên.
Bệnh
vẫn cứ tiến triển ở chân. Tôi lại nghe bạn bè giới thiệu đến
Phòng chẩn trị Đông y nổi tiếng ở quận Tân Phú châm cứu, bốc
thuốc về uống… nhưng không kết quả. Lại có người bạn chở tới
vị “thần y” người Hoa danh tiếng ở Q.11. Tại đây tôi cũng phải
chụp X-quang, cũng bốc thuốc về ngâm rượu đắp.
Tôi nằm
đắp rượu thuốc được 5 ngày thì bị liệt luôn không dậy được.
Tôi gọi điện liên tục cho thầy và ông có xuống thăm vào ban đêm.
Tôi cám ơn ông đã cho tôi một lời khuyên chí lí, đó là phải
vào ngay bệnh viện để mổ lưng.
Không
tin được dù đó là sự thật! Tôi vẫn chưa chịu tin, vẫn quyết
nằm thuốc rượu cho đủ hạn 12 ngày. Đến ngày 13 thì học trò
cũ khiêng ra taxi đến vị bác sỹ quen để khám, ông ta xem phim MRI
khẳng định là phải mổ. Tôi lại đề nghị vị bác sỹ lần trước
đã mổ cho tôi thành công là bác sỹ Trần Quảng Y phẫu thuật đợt
hai.
Ca mổ
phức tạp hơn lần đầu. Bác sỹ phải mổ từ phía trước, phía
xương sườn, cắt cả 3 xương, cắt luôn 1 chỏm xương để thay thế cho
đĩa đệm. Hình như nó làm xáo động hết lục phủ ngũ tạng bên
trong, cho nên khi xuất viện về tôi dường như chỉ nằm bất động.
Chỉ cần người nhà lật người là y như rằng tim gan phèo phổi
bị chao qua đảo lại trong cái bộ ngực đã ọp ẹo gãy xương, đứt
dây chằng đau chịu khôn thấu.
Tôi
phải dùng ý chí và nghị lực phi thường để tập theo hướng dẫn
trị liệu. Đau ghê gớm nhưng phải ráng, phải vượt lên chính
mình. Chừng 1 tuần sau thì ngón chân cái đã ngo ngoe được. Sau
đó, tôi có thể tự lật để chống tay ngồi dậy. Lạc quan vô bờ
bến! Tưởng cứ tiến triển như vậy nhưng thật bất ngờ, một ngày
đẹp trời tôi đã nằm yên một chỗ. Và như một hệ quả của bệnh
liệt, mông bắt đầu lở loét.
Tiếp đó
những ngày bị tra tấn về tinh thần. Niềm hy vọng và tuyệt
vọng cứ giằng co với nhau, nhiều lúc tôi không muốn sống nữa.
Cũng
lưu ý rằng, từ khi ở viện về, tôi uống thuốc bằng như thay cơm.
Ngoài những loại thuốc trước đây thì lúc này còn thêm thuốc tiểu
đường, thuốc theo toa để điều trị.
Chỉ số
cho phép của tiểu đường là 6,5 còn tôi là 12,5. Cứ tưởng rằng
đây chỉ là trạng thái nhất thời do rối loạn chức năng cơ thể,
tôi thử dừng thuốc thì chỉ số lại tăng cao. Còn thuốc điều
trị ca mổ thì cứ 2 tuần là lại đi mua một lần. Tôi chẳng có
chuyên môn ngành y, chỉ biết hàng ngày phải uống 3 nắm thuốc.
Cơ duyên gặp Đại Pháp nhiệm màu
Vào một
ngày tháng 6/2012, sau 4 năm anh em không gặp nhau, chú K đến thăm
tôi. Hai anh em chẳng nói gì nhiều. Nhìn tình cảnh tôi thế này
còn có thể nói gì được nữa! Khi chia tay chú có đưa cho tôi
một cuốn sách mỏng màu hồng “Sức khoẻ là vàng” kèm theo đó
là một bộ đĩa. Chú chúc tôi chóng bình phục và nói với tôi
một câu như thế này: “Nếu anh có duyên với Đại Pháp thì Sư Phụ
sẽ chữa lành bệnh cho anh”.
Lướt
qua mấy trang của cuốn sách mỏng, tôi vứt nó xuống giường và
cho là nhảm nhí. Tôi cứ nghĩ chú K được ai đó nhét vào tay khi
đi qua ngã tư rồi tiện thể đưa cho mình. Xem đĩa thấy hình một
người đang ngồi tập, tôi bực mình và giận người đưa đĩa. Tôi
đồ rằng chú em chắc là giận mình gì đó nên có ý khiêu khích
đây.
Mà làm
vậy trong tình huống của tôi như thế này thì quá ư tàn nhẫn!
Tôi gọi điện nói đại ý “Chú biết tôi bị liệt, không đứng được
sao lại đưa tôi nhìn đĩa hình người tập?” Chú K cười nói
rằng, đĩa ấy là dành cho bác sau khi khoẻ để tập. Chú nói là
hãy đọc cuốn “Chuyển Pháp Luân” của Sư Phụ cũng có thể khỏi
bệnh.
Tôi tò
mò tìm trong cuốn giới thiệu về môn tập số điện thoại nào đó và
gọi cho cô C. Tôi cảm nhận được giọng nói qua điện thoại là
một người đàng hoàng, dễ mến, dễ gần. Cô C đã nhờ người bạn
ở gần nhà tôi, tên là H, đem sách và giải thích cho tôi một vài
điều về Pháp Luân Công.
Tôi đọc
cuốn Chuyển Pháp Luân rất say mê. Đọc liền một mạch. Cảm nhận
đầu tiên mà tôi liên tưởng tới là việc chữa bệnh của chúa
Jesus, là những phép thần thông của Mục Kiền Liên mà người ta
nói là sự thật – những điều trước đây tôi luôn cho là mê tín, là
hoang đường.
Gấp sách lại, tôi cố hình dung những gì mình vừa đọc được. Nhưng tôi không nhớ một nội dung nào…
Tôi
quyết định đọc lại lần thứ hai. Tuy nhiên, như có ai đó ngăn
cản, tôi phải dùng ý chí để đọc. Quả là, đọc xong trang cuối
tôi thở phào nhẹ nhõm, dường như đã đi qua một “chuyến xe bão
táp”, nhiều ổ gà, ổ voi, nhiều phiền toái và rồi cũng đến
đích. Tôi còn phát hiện ra rằng khi tôi đọc sách thì không có
cảm giác đau đớn nữa.
Tôi đọc
lần thứ ba, thứ tư dễ dàng hơn, bắt đầu hiểu một số vấn đề
và cảm nhận được sự hứng thú, sự nghiêm túc từ Pháp.
“Câu chuyện thần thoại”
Chỉ
một thời gian rất ngắn sau khi đọc sách, tôi đã lật người qua
lại dễ dàng, không thấy nhói đau; tôi tự bò dậy, ngồi dậy và
bắt đầu đứng lên.
Con gái
tôi trước đó đã được các học viên Pháp Luân Công ở công viên dạy
cho các bài công Pháp. Đúng ngày 16/7/2012, con đã “dạy” cho cha
luyện công.
Đúng
ra, mấy ngày đầu tôi chỉ tập bài thứ 2. Sau đó tôi cố ngồi
thẳng lưng, 2 chân buông thõng xuống giường để luyện tĩnh công
bài thứ 5. Khi tập có lúc tôi cảm nhận được nguồn năng lượng
thật kỳ diệu. Nó chuyển động từ dưới hai bàn chân.
Khoảng
chừng 1 tháng khổ luyện hai bài công pháp ấy, tôi đã chứng kiến
được câu chuyện thần thoại về bản thân mình.
Trước
hết, từ trên thắt lưng trở xuống, khi bị liệt thịt đã teo hết
chỉ còn da lèo nhèo bọc 2 cái xương chậu và xương chân. Vậy mà
giờ đây chúng đã được gần chục ký thịt đắp đầy đặn trở
lại. Tôi lại có bắp, có đùi, có mông căng thịt như ngày nào.
Thứ hai
là, cánh tay trái của tôi vốn bị teo lại, nhức nhối khôn
thấu, người ngoài chạm vào như chạm vào cục nước đá. Cánh tay
ấy luôn phải bóp dầu nóng thì mới dịu đau. Vậy mà những cơn
đau biến mất lúc nào; da thịt bù đắp khiến nó đầy đặn.
Và lúc
này, nếu đặt hai cánh tay bên nhau thật khó mà phân biệt được
sự sai khác về kích thước, về màu sắc hồng nhuận, vế độ
nóng của da thịt. Không chỉ tay trái hồi phục mà hai vai cùng
những đốt sống cổ cũng hết đau nhức. Bệnh đau đầu thường xuyên
cũng không còn xuất hiện nữa.
Thứ ba
là, khi bị liệt nằm một chỗ, tôi từng mơ ước ngồi được xe lăn
để di chuyển trong những ngày còn lại của cuộc đời. Vậy mà
giờ đây tôi đã đi lại tự nhiên trong nhà mình. Thậm chí khi đi
cầu thang tôi cảm thấy như có ai đẩy mình lên nhẹ nhàng.
Ngày
đầu tiên rời khỏi nhà là tôi lên ngay máy bay về quê làm mộ cha
ở Hà Tĩnh trước sự ngỡ ngàng của bà con họ hàng. Mọi người
không ai nghĩ có thể có sự hiện diện của người con trai
trưởng trong dịp này nữa.
Thứ tư
là, sau một tuần đi ngoài phân lỏng và mấy ngày đau đầu khủng
khiếp tôi đã dừng tất cả các loại thuốc. Không chỉ là “thuốc”
theo cách nghĩ thông thường mà gồm tất cả các loại sản phẩm
thực phẩm chức năng như viên tăng chất xơ, viên can-xi, viên sữa…
tôi đem cho hết.
Ngay cả thói quen ưa dùng dầu gió xanh để bôi mũi, bôi da khi muỗi đốt, tôi cũng không dùng.
Việc
đau đầu làm tôi cảm giác như Tôn Ngộ Không bị xiết vòng kim cô
khi Đường Tăng đọc thần chú. Đau cứ như siết vào, như khiến con
mắt cứ muốn nhảy ra ngoài. Tôi đã nói người nhà mua cho 6 phần
thuốc liều cao định uống trong 3 ngày. Mới uống lần thứ nhất,
cơn đau không giảm mà lại đau hơn.
Tôi đang
chuẩn bị uống liều thứ 2 vào buổi sáng thì cô H – người đưa
sách cho tôi – bất ngờ ghé vào thăm nhân tiện đi ngang qua. Mải
nói chuyện với H và được cô giở sách chỉ cho đoạn Sư Phụ nói
về việc thanh lọc bệnh, tôi không uống thuốc nữa.
Cả
ngày, rồi đêm hôm ấy tôi “quên” không uống mọi thứ thuốc khác
mà lại ngủ ngon lành. Cho nên sáng hôm sau tôi quyết định “quên”
luôn thuốc. Kể từ đây ly khai với thuốc!
Không gì hạnh phúc bằng một người bệnh vừa hết bệnh lại không bị ám ảnh bởi thuốc thang!
Thực
ra, khi viết những dòng này, tôi biết rằng cái phần đáng viết
dài tôi lại viết ngắn. Nhưng những huyền diệu mà Pháp Luân Đại
Pháp mang lại cho mỗi người đã được kể rất tỉ mỉ trong các
bài chia sẻ của nhiều học viên khác. Tôi chỉ muốn góp thêm một câu
chuyện thần thoại trong bao nhiêu thần thoại khác.
Điều
tôi muốn viết nhiều hơn ở ngay phần đầu là về những phiền
toái, rắc rối, thậm chí là những khổ đau tuyệt vọng vì bệnh
tật… Mong ai đó đọc những dòng này cảm nhận được cái vòng bế
tắc, cứ “đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt”.
Hãy tin
rằng có một thế giới thân tâm an lạc, một thiên đường đang mở
trên mặt đất này, có một thế giới Tịnh Độ, đem lại bao hạnh
phúc và may mắn đang ở trước mắt bạn. Thế giới ấy là Pháp
Luân Đại Pháp. Vấn đề là bạn có hữu duyên không, có nghiêm túc
phi thường để bước vào đó tu luyện tâm tính không?
Tôi tin
rằng khi đọc những bài viết như thế này, bạn là người đã có
duyên lành gặp Đại Pháp. Phần còn lại là lựa chọn của chính
bạn.
Nghìn vàng không bán
Vạn lạng không trao
Pháp Luân Đại Pháp nhiệm màu
Cơ duyên vạn đại, thâm sâu trao người.
Thái Quang Vinh (SĐT: 0164.309.4204)
bạn TR.TR. đưa lên một bài rất hay ,rất có ích cho người già và người có bênh.Xin hỏi cụ muốn đọc PHÁP LUÂN ĐẠI PHÁP thì tìm ở đâu-có phải đaylà PHÁP LUÂN CÔNG mà GIANG TRẠCH DÂN ra lệnh tiêu diệt.chúc bạn luôn vui vẻ khỏe mạnh
Trả lờiXóaBạn cứ tìm tư CHUYỂN PHÁP LUÂN trên Google là có ngay. Đúng đây là Phap Luân Công mà Giang Trạch Dân hãm hại đấy. Hãm hại vì chỉ trong 10 năm từ khi ông Lí Hồng Chí đưa ra môn phái này, riêng ở TQ đá có tới 199 triệu người theo tập. Số người náy đông hơn số 70 triệu ĐVCS TQ,có nguy cơ lấn át ảnh hưởng của ĐCSTQ. Vì vậy mà GTD ra lệnh đàn áp.
Trả lờiXóaMình cũng dã dọc và thử tập theo video 5 bài pháp luân do ông Lý hướng dẫn.Có lẽ chưa chịu khổ luyện và kiên trì nên chưa rõ kết quả. NHưng ở VN nhiều người đã khẳng định giá trị của môn phái nà và tổ chức tập theo nhóm. Ấy vậy mà cũng bị CA theo dõi gậy khó dễ v.v. Thé là sao nhỉ? Không hiều được...
Trả lờiXóa